CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Sắc Yêu Ngọt Ngào


Phan_22

Có lẽ do ánh mắt anh quá mức áp bách, Kim Hạ chỉ sửng sửng sờ sờ ngửa mặt nhìn anh, vẫn chưa phản kháng. Xe kia vẫn đậu ở ven đường, chẳng lẽ, đang đợi cô?

Sau khi gở xuống khăn quàng cổ, Lục Xuyên một phen ném lên người Trần Chi Thành, thanh âm không có chút độ ấm: “về sau không cần đem đồ của anh, đặt lên trên người người phụ nữ của tôi.”

Trần Chi Thành chụp lấy khăn quàng cổ, hơi khó xử, không khỏi có chút buồn cười: “Người phụ nữ của anh, không phải nên là con gái lớn của thị trưởng Lâm Trạch Bình sao?”

Kim Hạ kinh ngạc quay sang nhìn Trần Chi Thành, anh làm sao có thể biết?

Lục Xuyên ngẩn ra, tiếp theo cười rộ lên: “Anh ngược lại thu thập tin tức nhanh thật.”

Trần Chi Thành đền gần hai bước, kéo Kim Hạ ra sau mình, nhìn thẳng vào Lục Xuyên, không có chút ý định lùi bước: “Anh đã là người sắp kết hôn, sẽ không nên quấy rầy cô ấy.” Trước kia lầm anh là bạn trai cô, mới dùng khẩu khí tốt nói chuyện với anh, không nghĩ đến sau khi hỏi thầy, phát hiện anh là cậu hai con nhà giàu, chắc chắn cũng có bệnh chung thích đùa giỡn cô gái chưa nếm mùi đời.

Mi phong Lục Xuyên nhíu lại, hỏi ngược: “Anh có lập trường gì can thiệp vào chuyện của tôi cùng cô ấy?”

“Chẳng lẽ anh không nghe nói, thích một người là phải bảo vệ cô ấy sao?” Trần Chi Thành lạnh lùng liếc nhìn Lục Xuyên: “Người ăn trong bát, nhìn trong nồi giống như anh, mới không có lập trường đến tìm cổ.”

Kim Hạ đứng ở phía sau Trần Chi Thành, hơi có chút ngoài ý muốn theo dõi một phần tư sườn mặt của anh, tuy rằng anh không có loại khí thế khiếp người như Lục Xuyên, nhưng bộ dáng rất kiên quyết, có chút ý tứ thà chết chứ không chịu khuất phục.

Lục Xuyên hiếm khi nhận cự tuyệt, nhất thời không biết nói gì chống đỡ, tầm mắt lướt qua sau Trần Chi Thành, anh nhìn về phía Kim Hạ: “Tôi có lời muốn nói với em.”

Kim Hạ cũng nhìn anh: “Anh nói.”

Lục Xuyên nhíu mày: “Tôi muốn nói một mình với em.”

Kim Hạ lắc đầu: “Chúng ta trong lúc này, hẳn không có gì để nói riêng, cho nên liền nói ở đây đi.”

Lục Xuyên trầm mặt nhìn cô trong chốc lát, bước từng bước một đến trước cô, Kim Hạ theo bản năng liền lùi về sau từng bước, Trần Chi Thành lập tức đứng vào giữa hai người, bảo vệ Kim Hạ: “Lục tiên sinh, xin đừng đến gần nữa, có chuyện mời anh nói, không có chúng tôi còn có việc phải làm.”

Có việc phải làm? Lục Xuyên dừng chân, nhíu mày nhìn Kim Hạ: “Em cùng anh ta có thể có chuyện gì phải làm?”

Kim Hạ ngữ khí bình thản như cũ: “Chuyện này không liên quan đến anh.”

Lại là không liên quan đến anh… !

Lục Xuyên lần đầu tiên có cảm giác đường cùng, là một người không muốn nhiều lời với anh, anh làm sao cũng không được: “Có phải tôi không kết hôn, em liền bằng lòng vui vẻ nói chuyện với tôi hay không?”

Kim Hạ kinh ngạc nâng mắt lên, chống lại con ngươi đen giống như ngọc đen, trong một phút kia, trong lòng giống như có sóng đánh tới, toàn bộ linh hồn đều rung động mãnh liệt.

Cô hiểu được, người cao cao tại thượng giống như anh, muốn hỏi ra những điều này khó khăn bao nhiêu, còn ở trước mặt người ngoài, chỉ là cô không nghĩ đến, ham muốn của anh đối với cô, dường như so với tưởng tượng còn sâu hơn.

Cô bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, trong đầu một trận rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên nói gì để trả lời.

Một lát sau, lại nghe Trần Chi Thành một tiếng cười lạnh, giọng điệu mỉa mai: “Không kết hôn, anh có thể sao?” Tiếp theo anh túm lấy khuỷu tay Kim Hạ: “Chúng ta đi thôi, đừng dính dáng không rõ đến người như thế.”

Kim Hạ phục hồi tinh thần, nhất thời thấy chính mình lại ngây thơ, trả lời loại vấn đề giả thuyết này, căn bản không có ý nghĩa, bởi vì điều kiện đầu tiên không thể thành: “Anh sẽ không.” Nói xong, cô vòng qua bên cạnh anh, cùng Trần Chi Thành cùng nhau rời đi.

Chương 34

Hai người sóng vai cùng nhau đi trên lối đi bộ, im lặng không nói gì, Kim Hạ cũng không phải là xấu hổ, đơn giản là không tìm ra đề tài.

Trần Chi Thành thuận tay vỗ đùi vừa cúi đầu, bỗng nhiên nói: “Sau này anh ta còn quấn quít, Hạ gọi điện cho mình, mình giúp Hạ đuổi anh tađi.”

Kim Hạ suy nghĩ một lát, cười lắc đầu: “Hạ nghĩ anh ấy sẽ không tiếp tục quấn quít lấy Hạ.” Lục Xuyên là kiêu căng , có thể giống đêm nay như vậy tìm đến cô hai lần, đại khái đã muốn đến cực hạn .

Trần Chi Thành tỏ vẻ không ủng hộ: “Ăn chơi trác táng giống như anh ta, thủ đoạn đùa giỡn cô gái trẻ không ít đi, không chừng mỗi ngày liền bày ra thủ đọan mờ ám đối phó với Hạ, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Kim Hạ suy nghĩ một lát, mới nói:“Kỳ thật Hạ cảm thấy, anh ấy không giống người như vậy. Nếu anh ấy muốn giở thủ đoạn mờ ám với Hạ, đã sớm chơi, cần gì phải chờ đến bây giờ.” Sau khi rời khỏi Lục Xuyên, quay đầu lại nhìn, thật ra Lục Xuyên đối với cô coi như không tệ, mặc dù có lúc quá thô bạo, chưng chẳng qua đều là ghen. Mà uy hiếp thường xuyên treo ở bên miệng, cũng chỉ là nói, không có chân chính xuống tay với cô.

Cô rất hiểu, nếu anh quyết tâm muốn chỉnh cô, chính mình chỉ sợ không có cách nào sống yên ở Bắc Kinh.

Trần Chi Thành chậc chậc miệng: “Nhưng năm nay, lòng người khó lướng, khó nói. Còn nữa, Hạ tuổi còn trẻ, lại là người mới bước chân ra xã hội, vốn cũng rất dễ dàng mắc mưu bị lừa.”

Kim Hạ không khỏi bật cười thành tiếng: “Giọng điệu nói chuyện của Thành, sao lại giống ông cụ non vậy.”

Trần Chi Thanh cong ót xuống, có chút ngượng ngùng: “Thành đây không phải là đang lo lắng cho Hạ sao?“

Kim Hạ nhìn về phía trước, tầm mắt phiêu lãng ở nơi xa rất xa, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Thành nghĩ rằng là bị anh ấy lừa, Hạ mới ở một chỗ với anh ta?”

Trần Chi Thànnh cúi đầu: “Loại hoa hoa công tử này, miệng nói lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển đều không ghi nhớ, cô gái trẻ nhìn không thấu, liền dễ dàng bị lừa.”

Kim Hạ liếc mắt nhìn anh, hơi nhẹ thở dài: “Thật ra trên đời này, vốn không có nhiều lừa dối không nhìn thấu như vậy, chỉ là có rất nhiều người nguyện ý lựa chọn bị lừa. Cô gái trẻ trong miệng Thành nói đến, lại có mấy người thật sự không hiểu đạo lý đối nhân xử thế? Bất quá đều là chút mua bán anh tình tôi nguyện thôi, sau khi thất bại lại nhu nhược tìm một chiếc áo khoác phủ lên, tranh thủ chút đồng tình.”

Trần Chi Thành sắp xếp lại ý tứ trong lời nói của cô, truy hỏi: “Hạ nói, hạ biết anh ta không thật tâm với Hạ?”

Kim Hạ gật đầu, ra vẻ thoải mái: “Nhưng thật ra , nếu về sau có cô gái trẻ nói với Thành cô ấy bị kẻ có tiền lừa, Hạ đề nghị Thành tốt nhất không nên tin tưởng.”

Trần Chi Thành không để ý đến lời nói đùa của cô, truy hỏi: “Vì sao Hạ biết, lại còn muốn ở cùng một chỗ với anh ta?”

Kim Hạ thấy anh không phải hỏi để tra ra manh mối, cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa, thản nhiên nói: “Còn có thể vì sao, anh ấy muốn thân thể Hạ, Hạ muốn tiền của anh ấy.”

Trần Chi Thành kinh ngạc bước chân dừng lại, sau khi sửng sốt vài giây mới đuổi theo, cũng không có đánh giá gì với lời phát biểu của cô, chỉ im lặng trầm mặc đi đường.

Kim Hạ đoán anh đang suy nghĩ gì trong lòng, không có chú ý đến ở phía sau cách bọn họ không xa, chiếc xe Land Rover bóng loáng đang thong thả theo sau họ.

Lúc hai người qua chợ, Land Rover bỗng nhiên tăng tốc, nhanh như chớp chạy qua trước mặt bọn họ, lái như loạn, Kim Hạ hoảng sợ, mơ hồ thấy biển số xe, hình như là xe Lục Xuyên.

Lúc ăn cơm, Trần Chi Thành không nhắc đến Lục Xuyên, hai người không trò chuyện vấn đề quan trọng gì, sau khi ăn xong, đều tự về nhà, Kin Hạ thủy chung không biết Trần Chi Thành nghĩ gì về chuyện của cô cùng Lục Xuyên, nhưng ít nhiều cô cũng có chút không sao cả, dù sao bắt đầu với Trần Chi Thành chỉ là hy vọng xa vời, lại chưa bao giờ thật tình nghĩ tới có thể bắt đầu.

*

Trở về Bán Đảo Thành Bang, Lục Xuyên cảm thấy giãy duạ trước nay chưa từng có, bôn ba trong nghề thành quen, ít nhiều tập mãi thành thói quen với những trói buột vô hình này kia, Cân nhắc một chuyện, quán tính sẽ đi phán đoán lợi hại thiệt hơn, lại đã quên chính mình rốt cuộc có muốn vậy.

Nhưng không biết vì sao, từ khi Kim Hạ đi rồi, anh càng ngày càng cảm thấy rõ ràng trên ngực có cổ ẩn ẩn quấy phá xôn xao, từ khe hở vỡ ra trong lòng anh, ồ ồ ạc ạc trào ra bên ngoài đi.

Nhất là đêm nay sau khi chính thức giao tiếp với tay phóng viên kia, loại xúc động muốn liều lĩnh này càng thêm rõ ràng nếu tiếp tục trì hoãn, sẽ không còn kịp nữa.

Ngồi ở ban công tầng mười chín, xuyên qua khe hở lan can khắc hoa, anh nhìn đèn đuốc huy hoàng ở dưới. Giữa dòng chảy phù hoa cùng buồn tẻ này, còn tìm được người có thể tin tưởng hay không?

Trong đầu laị hiện ra hình ảnh Kim Hạ đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, đang ở trên ban công này phơi quần áo giúp anh, lần đầu tiên anh thấy, trong lòng không phải không ấm áp.

Nếu đối tượng bàn đến là cô, anh có thể tạm thời, lại hào phóng đánh cược một phen hay không?

Ngồi không biết bao lâu, mặt đất tích đầy tàn thuốc, anh cầm lấy di động, gọi điện thoại, cổ họng bị hun khói có phần khàn: “Tôi đồng ý đề nghị của anh, nhưng phương pháp giải trừ đám cưới là tôi chọn.”

Ngày hôm sau anh hẹn Lâm Tịch đến tiệm áo cưới thử quần áo, lần đến trước, số đo có chút không thích hợp. Lâm Tịch căn bản không tình nguyện, chú rễ đã không thích hợp, áo cưới không thích hợp cũng không sao cả, nhưng làm tổ ở nhà, đối mặt với cha mẹ mình, cô cảm thấy bị đè nén, sắp điên mất rồi, đáp ứng lời mời của Lục Xuyên.

Lúc vào tiệm, ánh mắt đánh giá của nhân viên cửa hàng đối với bọn họ giấu giếm vài phần quái dị. Người đàn ông thân thể cao ngất, tuấn tú lịch sự, cô gái hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, hai người xứng đôi như thế, lần đầu tiên đến tiệm biểu hiện không giống tình lữ chuẩn bị kết hôn, miễn cưỡng cũng là bạn bè thân thiết không hơn, mà lần này đến vẫn giống y như lần trước, trên khuôn mặt không nhìn ra nửa phần vui mừng.

Lâm Tịch thay áo cưới đã sửa tốt đứng ở trước gương lớn, mặt không chút thay đổi nhìn chính mình trong gương, Lục Xuyên đi đến, giơ lên nụ cười: “Quả nhiên quốc sắc thiên hương.” Nói xong nhẹ kéo cánh tay cô, kéo cô vào lòng.

Bốn mắt giao nhau, Lâm Tịch kinh ngạc khó hiểu nhìn Lục Xuyên, từ khi quyết định kết hôn đến nay, anh chưa bao giờ làm chuyện quá mức với cô, nhưng bây giờ, nụ cười treo trên mặt anhlà chuyện gì xảy ra? Trên khuôn mặt đó rõ ràng cất giấu tình dục chướng bụng…

Bàn tay to chụp đến, ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô vào trong lòng, Lục Xuyên ung dung nhìn người trước mắt, trong nụ cười mang theo vài phần bĩ khí: “Vợ à, hôm nay em thật xinh đẹp.”

Tim Lâm Tịch đột nhiên trầm xuống, không rõ anh hôm nay ăn nhầm cái gì, sao thái độ lại trở nên khác thường: “Anh sao vậy?”

Trên tay Lục Xuyên dùng sức, ôm chặt thắt lưng cô, làm cô dán vào mình: “Vợ của anh xinh đẹp như vậy, ngay cả hai câu khen cũng không được?”

Lâm Tịch theo bản năng đem tay chắn trên ngực anh, kháng cự nói: “Lục Xuyên, đừng đùa!”

Lục Xuyên bắt lấy một cổ tay cô, chậm rãi cúi người để sát vào mặt cô, Lâm Tịch thấy anh muốn hôn cô, không tự giác lùi về phiá sau né tránh, Lục Xuyên không thuận theo, không buông ra càng tiếp càng gần, Lâm Tịch rõ ràng quay cả mặt sang một bên, lạnh lùng nói: “Lục Xuyên , anh quá rồi! Lại trở mặt đùa à!”

Lục xuyên khóe miệng cong lên, nở nụ cười: “Tôi làm gì đùa với cô, tuần sau cô đã qua cửa, tiếp xúc da thịt như vậy, bất quá là vấn đề sớm muộn mà thôi.”

Lâm Tịch quay đầu, hai người cách nhau cùng lắm chỉ một bàn tay: “Anh rõ ràng từng nói, sau khi kết hôn mỗi người có một sống riêng.”

Lục Xuyên nghiêm túc đứng đắn gật đầu: “Đúng anh từng nói qua, nhưng em thân là con dâu nhà họ Lục, kéo dài hương khói cho nhà họ Lục là thiên chức của em, em chắc sẽ không ngây thơ nghĩ rằng cứ vậy là xong?”

“Anh” Lâm tịch nhất thời nghẹn lời, kết hôn với Lục Xuyên là quyết định vội vàng, cô không có cẩn thận lo lắng qua mấy vấn đề này, thầm nghĩ nhanh bàn giao chính mình. Bây giờ cô không khỏi hoài nghi, cô thật sự có thể lên giường với Lục Xuyên sao? Ngay cả anh ôm cô, cô vẫn cảm thấy kháng cự…

Lục Xuyên đem thần sắc âm tình bất định trên mặt cô thu vào trong mắt, nặng nề cười buông cô ra: “Cô thật sự xác định nguyện ý gả cho tôi?”

Lâm Tịch đứng thẳng người, cúi đầu trầm mặc không nói, Lục Xuyên sửa sang laị âu phục, lời nói nhỏ nhẹ xem thường nói: “Được rồi, thay quần áo đi, tôi thử tốt lắm, sẽ về trước.”

Ra khỏi tiệm áo cưới, Lục Xuyên nhìn về phiá chiếc xe màu đen dừng bên đường, hơi hơi gật đầu, tiếp theo nhảy lên Land Rover của mình, nhanh như chớp rời đi.

Rất nhanh, một phong thư giấy da trâu màu nâu yên lặng đưa đến tay trưởng bối nhà họ Lục, sau khi xem qua nội dung, ông Lục giận tím mặt, trực tiếp gọi Lục Xuyên về nhà, ném phong thư vào mặt anh, vẫy ra hai chữ rõ ràng: “Từ hôn!”

Lục Xuyên nhìn ảnh chụp trong phong thư, biết rõ còn cố hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

“Sao lại như vậy? Chó săn của tuần san giải trí theo dõi Hướng Nam, định chụp chút tin tình cảm, không nghĩ đến lại chụp được vị hôn thê của con lêu lổng với hắn!” Ông Lục thật sự tức không có chỗ xả: “May mắn biên tập tuần san này có chút mắt nhìn, giao ảnh chụp sang đây bán lại cho cha, bằng không đăng ra ngoài, khiến cho chúng ta không biết để mặt vào đâu?! Người bây giờ còn chưa cưới vào cửa, đã đội nón xanh trước!”

Lục Xuyên một bên lời hay ý đẹp an ủi ông già nhà mình, một bên biết thời biết thế đáp ứng chuyện từ hôn, ngay sau đó lại hẹn Lâm Trạch Bình ra nói chuyện, chứng cớ đầy bàn, đối phương không muốn cũng không được.

Lâm Trạch Bình từ trước đến này biết rõ chuyện của con gái và Hướng Nam, vừa thấy ảnh chụp kia, con gái mặt áo cưới cùng Hướng Nam hôn môi, ông biết rõ sự tình bưng bít không được, mà loại sự tình này, quả thật chỉ có nha đầu Lâm Tịch kia làm được.

Tuy rằng Lâm Trạch Bình ông không tính là danh gia vong tộc quyền lực cao nhất trong thành, nhưng con gái ông cũng là danh gia vọng tộc, hoàn toàn xứng đáng là công chúa, không ai xinh đẹp hơn nó, cũng không có người tùy hứng hơn nó.

Người ta nói ăn gan hùm mật báo mới dám làm xằng làm bậy, nhưng Lâm Tịch không phải, cô một người lá gan nhiều hơn vài lá, chính mình mù quáng hồ đồ, các loại xằng bậy không nói, còn có dư lá gan cho người khác mượn dùng.

Nhìn núi ảnh chụp bằng chứng trước mắt, Lâm Trạch Bình cũng không thể không biết xấu hổ chường mặt dày để cho nhà họ Lục tiếp tục nhận Lâm tịch, chỉ có thể đáp ứng từ hôn.

Thế này Lục Xuyên mới chậm rãi đề xuất: “Ông Lục chúng tôi xem trọng mặt mũi nhất, đột nhiên từ hôn, chỉ sợ khiến người ta chỉ trích, không bằng viện cớ bệnh, dời hôn lễ lại. Chuyện này chậm lại lại chậm lại, cuối cùng liền không giải quyết được gì.”

Lâm Trạch Bình tỏ vẻ đồng ý, thiệp mời cũng phát ra, khách sạn cũng chọn rồi, đột nhiên không có lý do từ hôn, chắc chắn khiến người khác ngờ vực vô căn cứ, chi bằng đưa ra một lý do thoái thác đường hoàng, từ từ lấp kín miệng lưỡi thế gian, dù sao theo thời gian dần trôi, cùng với tốc độ phát sinh tin tức mới bây giờ, chuyện này cuối cùng cũng sẽ chìm đi.

Vì thế bàn bạc cuối cùng, liền lấy lý do Lâm Tịch đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, phải ra nước ngoài chữa trị, thông báo cho khách mời hôn lễ tạm hoãn, tiếp theo Lâm Trạch Bình tự mình đến nhà ông Lục, người tỏ vẻ xin lỗi, như thiếu một ân huệ to lớn bằng trời.

Chương 35

Đợi đến sau khi giông tố hơi ngừng lại chút, Lục Xuyên đi đến tổng bộ Nhân Hằng, luật sư đã chuẩn bị tốt giấy tờ nhượng cổ quyền, ký tên xong, Hướng Nam bảo luật sư ra ngoài, trong văn phòng rộng thùng thình chỉ còn có hai người bọn họ.

“Không biết tiếp theo cục trưởng Lục định làm gì, tôi nhất định toàn lực phối hợp.” Hướng Nam ngồi sau bàn công tác, hai tay đan vào nhau, bày ra tư thế như kẻ hèn. Lần này từ hôn, Lục Xuyên lợi dụng quan hệ của chính mình và Lâm Tịch, không chỉ toàn thân thoát khỏi hôn ước, còn làm cho Lâm Trạch Bình thiếu ân tình bọn họ, có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.

Bất quá nếu không phải anh khăng khăng hợp tác, chính mình nhất quyết không lấy năng lực bản thân, chống đối hai gia đình nhà quan. Lúc trước có chút hiếp ức với Lục Xuyên, thật sự là đưa binh vào chiêu hiểm, hành động vạn phần bất đắc dĩ, trước mắt nếu đã đạt được mục đích của mình, tất nhiên muốn dùng hết khả năng, cư xử cực kỳ tốt với anh ta.

Lục Xuyên đứng ở trước cửa sổ thủy tinh to sát đất, quan sát ngựa xe như nước dưới chân, ở nơi cao như vậy, cơ hồ có thể thu nửa thủ đô vào đáy mắt, anh chỉ trầm mặc nhìn, nghĩ, vẫn chưa mở miệng.

Hướng Nam đoán tâm tư của anh, tuy rằng nguyên nhân làm cho anh đồng ý từ hôn có mấy cái, nhưng chỉ có nguyên nhân là Kim Hạ, là không thể thay thế, bởi vì bất luận là tiền hay là bất động sản, anh đều có thể thông qua con đường khác có được: “Kim Hạ công tác chăm chỉ, chịu mệt nhọc, trưởng phòng kỹ sư nói cho tôi biết, đã rất lâu tên đó không gặp được trợ lý hài lòng như vậy, cho nên nếu muốn tìm cách đuổi việc cô ấy, tôi cũng rất tiếc, nhưng chỉ cần cục trưởng Lục mở miệng, tôi nhất định làm được.”

Tầm mắt Lục Xuyên dừng ở nơi rất xa, hình như đang tự hỏi cái gì. Hướng Nam hiểu được suy nghĩ của anh, đuổi việc Kim Hạ, khiến cho cô một lần nữa trở nên hai bàn tay trắng, đến lúc ấy, tất nhiên cô chỉ có thể nhận ý tốt của chính mình.

Chẳng qua, lặp lại một việc như vậy, kết quả lại không giống như hy vọng, vậy có thể làm gì? Nếu bao nuôi có thể khiến cô nảy sinh tình cảm với anh, vậy đã sớm nên sinh ra.

Lục Xuyên rốt cuộc quay đầu hai chữ chém đinh chặt sắt: “Không cần.” Trong tình huống cô có việc cần nhờ anh, cô chỉ biết xem anh là cố chủ. Cô gái nhỏ này, so với anh tưởng tượng càng có thể phân rõ giới hạn trong mối quan hệ giữa con người với con người.

Trong mắt Hướng Nam hiện lên một tia ngoài ý muốn: “Xem ra đánh giá từ chuyện cục trưởng Lục từ hôn, đánh giá được cục trưởng Lục thật sự nghiêm túc.”

Lục Xuyên hơi cong khóe miệng: “Đương nhiên.”

Đây là lần cuối cùng anh đánh cược, hoặc là thắng, hoặc là chết.

Nếu anh bất hạnh cược thua, ít nhất anh có thể chết tâm.

Sau này có thể kiên định đi trên con đường đám hỏi này.

Hướng Nam khiếp sợ trước khí thế của anh, hơi kinh ngạc một lát, mới nói: “Tôi hiểu rồi, Kim Hạ có thể tiếp tục làm việc ở Nhân Hằng, sau này cục trưởng Lục có cần gì, cứ việc sai phó.”

Lục Xuyên hơi gật đầu, tiếp theo rời khỏi văn phòng Hướng Nam . Không sai, đây là trận cá cược lớn, cho dù anh có tự tin nhưng chung quy không có nắm chắc phần thắng, chỉ có thể cố gắng hết sức nghe mệnh trời. Anh cũng không định cưỡng bách Kim Hạ ở lại bên người anh nữa, tuy rằng với năng lực của bản thân anh có thể làm được, nhưng dạng này đến, chẳng qua cũng là tình cảm dị dạng, anh tốn công gây sức ép lớn như vậy, cũng không phải vì cái này.

Thang máy đi xuống, anh suy nghĩ về sách lược kế tiếp, lòng bàn chân bỗng nhiên truyền đến sức nặng, tiếp theo thang máy vững vàng dừng lại, anh nhìn tầng trệt, cũng chưa đến bãi đỗ xe B1. Hai cánh cửa màu bạc chậm rãi mở ra, Kim Hạ dịu dàng đứng ở cửa, bốn mắt giao nhau, đều sửng sốt.

Khóe môi Lục Xuyên hơi hơi cong lên, khóe mắt đuôi lông mày nhiễm một chút ý cười, ung dung nhìn cô, một thời gian rồi không gặp, tầm mắt của anh tham lam lưu luyến ở trên mặt cùng trên người cô.

Kim Hạ đứng ở cửa xuất thần, không rõ vì sao anh lại xuất hiện ở trong này. Không giống giới showbiz, kết hôn ly hôn chia tay gặp nhau ngoài đời đều phải đăng báo, đối với người ngoài mà nói hôn sự giới chính trị, cực kỳ kín tiếng, người thường không biết chuyện gì, bởi vậy cô chỉ có thể suy tính theo thời gian, thời gian kết hôn của anh và Lâm Tịch đã qua, theo lý thuyết bây giờ hẳn là đang ở trong thời kỳ trăng mật, không nên xuất hiện ở đây.

Quá thời gian cho phép, cửa thang máy đột nhiên phát ra một tiếng vang trầm, liền bắt đầu tự động khép lại, Lục Xuyên nhanh tay lẹ mắt nhấn nút mở cửa thang máy, nhíu mày: “Sao không tiến vào?”

Thế này Kim Hạ mới hoàn hồn, chạy nhanh vào thang máy, xoay người, mặt hướng ra ngoài đứng vững, nhấn phím lầu tiếp theo. Lục Xuyên đứng ở một bên phía sau cô, ánh mắt tùy ý, không mang theo chút che lấp, dính vào sườn mặt cô, cũng không nói gì, cứ như vậy lặng im nhìn cô.

Trong không gian chật chội chỉ có hai người bọn họ, không biết vì sao Kim Hạ, luôn cảm thấy phía sau có tầm mắt nóng rực, đốt cháy một bên tai cô nóng đỏ lên, cả người không được tự nhiên. Cô ung dung thản nhiên mắt nhìn cửa thang máy, trên mặt mơ hồ ánh thân ảnh Lục Xuyên, dường như đúng là đang nhìn chằm chằm phương hướng cô.

Bỗng nhiên cô hy vọng thang máy có thể nhanh chút lên một lầu, như vậy cô có thể thoát khỏi không gian nhỏ hẹp bức bách này, còn thật sự lại nói tiếp, cô vẫn có chút sợ Lục Xuyên, dù sao hành vi của anh khó có thể có thể đoán trước, vạn nhất làm chút chuyện khác người, chính mình lại bị nhốt khó chống đỡ.

“Ba em, bọn họ chuyển đi rồi sao?” Lục Xuyên đột nhiên hỏi, Kim Hạ hơi nghiêng mặt :“Chuyển đi rồi, chìa khóa tôi đặt ở chỗ quản lý nơi đó, anh có thời gian thì qua lấy đi.”

“Chuyển đi đâu vậy?” Lục Xuyên đứng thẳng người, từng bước lại gần phía sau cô. Cô chỉ cúi thấp mặt nhìn cửa thang máy, cô không cần phải nói cho anh cô chuyển đi đâu.

“Lại là chuyện không liên quan đến anh?” Hai tay Lục Xuyên bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng cô, ở bên tai cô nỉ non, hơi thở nóng cháy phun ở phía sau tai cô, Kim Hạ theo bản năng giãy dụa, định đẩy cánh tay anh ở trên lưng cô: “Anh đừng như vậy, anh là người đã kết hôn.” Thật đúng là sợ cái gì cái đó đến.

Lục Xuyên nhân thể cầm lấy cánh tay cô, cùng nhau ôm vào lòng, cười ha ha bên tai cô, nghe hương thơm tự nhiên trên người cô: “Sao, người có vợ đùa giỡn em, khiến em cảm thấy khó xử?”

“…” Kim Hạ biết sức lực mình không bằng anh, da mặt cũng không dày bằng anh, đơn giản sẽ không giãy dụa phí công: “Anh sẽ không thể nào cùng tôi nói chuyện đàng hoàng, thế nào cũng phải như vậy sao?”

Lục Xuyên thấy cô không hề kháng cự nữa, lực đạo trên tay liền giảm đi vài phần, khoan khoái ôm cô, cằm gác trên vai cô, chậm rãi nói: “Anh nhớ em.”

Kim Hạ trầm mặc không nói, cô gặp qua mặt dày, chưa thấy qua mặt dày như vậy, kết hôn chưa được bao lâu, liền không biết xấu hổ ưỡn mặt nói nhớ người phụ nữ khác.

“Anh nhớ em nhớ đến ngay cả kết hôn cũng không được.” Thân hình trong lòng, nho nhỏ, mềm mềm, ấm áp, ôm vào liền cảm thấy, nơi vắng vẻ trong lòng, trong nháy mắt căng đầy lên, làm cho anh không muốn buông ra.

Kim Hạ sợ hãi một lát, không rõ anh nói lời này có ý gì. Bàn tay to nắm cổ tay cô khớp xương trên ngón áp út, trống trơn.

Cô cảm thấy có sự kỳ quái, đang định mở miệng hỏi, thang máy lên một tầng, nháy mắt cửa mở, Lục Xuyên buông lỏng tay ôm cô, đẩy cô ra ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Em cần phải đi.”

Kim Hạ đứng vững ngoài cửa thang máy, xoay người, nghi hoặc nhìn anh, môi khép mở vài lần, cũng chưa nói ra nửa từ, cứ như vậy nhìn anh, thẳng đến khi tầm mắt bị cửa thang máy đóng lại chặt đứt. Trên tay anh cũng không có nhẫn cưới, cũng không đi du lịch trăng mật, chẳng lẽ không có kết hôn.

Tiếp theo lại thầm cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Thứ nhất chuyện kết hôn lớn như vậy, sao có thể nói bỏ liền bỏ, thứ hai cho dù anh không kết hôn, vậy có quan hệ gì với mình. Yêu đương loại chuyện này, đối với hiên tại của cô mà nói, thật sự là thứ xa xỉ. Cô có khả năng với tới tương lai triển vọng, đơn giản chỉ là sau khi sự nghiệp có chút thành tựu, kết hôn với một người cô có thể chấp nhận, không quá yêu, cũng không quá yêu mình, như vậy cô sẽ không vì từng bán đứng bản thân mà cảm thấy thật có lỗi với đối phương.

Đặt chuyển phát lên bàn, cô trở lại vị trí làm việc của mình, MSN chuyển đên một tin nhắn, là Rebecca: vừa thấy Lục Xuyên, tò mò quá, anh ta làm sao có thể xuất hiện ở văn phòng chủ tịch.

Kim Hạ biết quan hệ trước đây của cô và Lục Xuyên, ở trong mắt Rebecca là không nói cũng hiểu, cho nên bây giờ Rebecca nới có thể chuyển tin tức qua MSN cho cô, muốn tìm hiểu một chút gì đó. Thoáng suy tư, liền hồi đáp lại: thật sao? Này thật sự rất kỳ quái, bây giờ anh ấy không phải hẳn nên hưởng tuần trăng mật sao?

Rebecca rất nhanh trả lời lại: đúng vậy, cho nên chị mới cảm thấy kỳ quái, hơn nữa tay trái anh ta cũng không có nhẫn cưới, nên sẽ không phải là ly hôn chứ?

Kim Hạ hồi đáp ngắn gọn: không rõ lắm.

Rebecca dừng lại một lát mới trả lời: em không rõ lắm? Tiệc tối bán đấu giá lần trước, anh ta cầm tay em, ánh mắt nhìn em chị đều nhìn thấy, không có đơn giản như vậy.

Kim Hạ gõ bàn phím, tránh nặng tìm nhẹ.: em thật không rõ lắm. Chị Rebecca, kỹ sư Lương gọi em, em phải đi một lát.

Phát ra những lời này, cô chuyển MSN sang trạng thái rời đi, tránh Rebecca quấy rầy. Cô không rõ vì sao Rebecca muốn tìm hiểu này kia, có lẽ là quan tâm, có lẽ là bát quái, cũng có lẽ là, ở khai thác nhân mạch bên người. Bất quá cô thật không biết đáp án vấn đề này, đơn giản sẽ không dây dưa đến cô.

Buổi tối bỏ thêm thời gian làm ca tối mới rời khỏi công ty, khi đến nhà ga giao thông công cộng, chiếc xe cô muốn ngồi vừa mới rời đi, bất đắc dĩ đợi nửa ngày, mới đợi được chuyến xe tiếp theo. Khi đến nhà, đã gần mười giờ, bà nội và ba ba cũng chưa nghĩ ngơi, hiển nhiên đang chờ cô về.

“Ăn cơm chưa?” Bà nội nói xong liền đi lấy tạp dề: “Bà có để phần đồ ăn, hâm lại cho cháu.”

Kim Hạ ngăn bà lại: “Bà nội đừng làm, cháu ăn ở công ty rồi.”

“Vậy uống chút canh đi, cháu làm việc mệt như vậy, phải bồi bổ thân thể.” Bà nội buột xong tạp dề, không khỏi phân trần đi vào bếp.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog